Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Trong lầu nhỏ đường Thanh bách, Đông Lăng để Canh Nặc đi ra ngoài dạo chơi, kêu nàng ấy sau mười giờ hẵng quay lại.

Nàng cũng có bất động sản khác có thể dùng để đón Tống Minh Chỉ, nhưng là phòng bếp ở mấy nơi đó đều không có gì hết, không bằng ngôi  nhỏ ở Thanh Bách này có đầy đủ hơi thở cuộc sống, cho nên Đông Lăng không có chuyển đi, mà là để nhân viên trước tránh đi một chút.

Canh Nặc đương nhiên không có ý kiến, cầm theo túi nhỏ đi ra ngoài tìm bạn bè.

Dì Lưu đến rất nhanh, nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh liền ngay lập tức quyết định ngay món ăn.

"Tiểu thư, nạm bò hầm rượu vang đỏ, món này tuyệt đối không được có sai sót, còn hai món khác nếu luyện tập thì chắc chắn không có vấn đề."

"Được được được, con đến là được, dì Lưu chỉ cần chỉ đạo con."

Đông Lăng liên tục gật đầu, lúc thấy dì Lưu định chuẩn bị cắt thịt liền ngăn lại, dự định tự mình làm.

Nàng cũng không có quên nhiệm vụ hệ thống nói ' Tự mình ', có chút vụng về bắt đầu rửa nạm bò rồi cắt thành từng miếng. Cắt ngay ngắn hay nhìn có đủ đẹp mắt hay không đều không quan trọng, đối với nàng mà nói hầm lên thì chúng nó đều như nhau.

Sau khi hầm nạm bò, Đông Lăng định bắt đầu xử lý đậu hũ, nhưng mà đối với loại người chưa từng xuống bếp như nàng mà nói, đều bị dầu bắn dọa cho sợ hãi chỉ dám đứng từ xa, bên cạnh là dì Lưu đang cố gắng chỉ đạo, Đông Lăng đầu óc nghe được nhưng tay không làm được, sau khi nồi nấu xong, Đông Lăng cùng dì Lưu đều rơi vào tuyệt vọng.

Đông Lăng ở trong lòng đem Văn Hàn liên tưởng tới kẻ tiểu nhân*, nhịn không được hỏi 021: 【 Làm hệ thống chẳng lẽ cậu không có mấy cái đại loại như bàn tay vàng sao, cho tôi biến thành đầu bếp trong một giây thôi cũng được.】

021: 【 Nha đầu, cô đã gặp qua vị bá tổng nào mà biết làm cơm chưa, tôi cũng không phải người vợ hay là hệ thống thực phẩm, tỉnh lại đi.】

Đông Lăng: 【 Vậy tại sao Văn Hàn có thể a, tôi nhớ hình như cậu ta cũng đâu có biết làm cơm?】

021 nói chuyện đương nhiên: 【 Cho nên cậu ta làm nổ hai cái phòng bếp mới làm ra được một món đó.】

Đông Lăng: 【.】

Giờ phút này chỉ có sự im lặng mới là sự tôn trọng cao nhất.

Sau khi Đông Lăng làm hỏng hai cái nồi, nàng bỗng nhiên có sự đồng cảm với thời không bên trong nguyên tác như thể bản thân mình cũng bị giống như vậy.

Công việc nấu cơm này, thật sự không hợp với bọn họ.

Kim đồng hồ nhảy tới sáu giờ rưỡi, Tống Minh Chỉ trong lúc đang phân tích xu hướng thị trường, liền trông thấy điện thoại đang để một bên bỗng sáng lên.

【 Đông Lăng 】: Tống tiểu thư thật sự rất xin lỗi, nhà hàng chỗ mà em đã đặt chỗ, đầu bếp bởi vì chuyến bay bị hoãn mà không thể trờ về kịp, bữa tối có lẽ không thể cùng ăn ở chỗ đã hẹn trước đó.

Tống Minh Chỉ sau khi nhìn thấy cũng không có cảm thấy đây là vấn đề lớn gì, chỉ cần đặt trước một phần cơm là được, cô cầm điện thoại lên đầu ngón tay vừa đặt lên trên màn hình, lại nhìn thấy đối phương gửi tới một tin nhắn.

【 Đông Lăng 】: Em dự định tự mình xuống bếp để biểu thị thành ý của em, hi vọng chị có thể đến cuộc hẹn.

Đông Lăng sau khi gõ xuống hàng chữ này, liền gửi địa chỉ tới cho đối phương.

Đông Lăng khi gửi tin nhắn này thực ra đã có chút do dự, nàng cảm thấy tin nhắn này của mình quá trang trọng, nhưng khi đối mặt với Tống Minh Chỉ nàng không khỏi dùng thái độ lịch sự cùng ân cần, vì hệ thống thường xuyên làm nàng xấu hổ, cho nên khi không bị hệ thống chi phối nàng cũng khônng thể không quá bình thường.

Tống Minh Chỉ vốn đã đáp ứng cuộc hẹn đêm nay, đương nhiên cũng sẽ không hủy lời, nhìn thấy tin nhắn mà Đông Lăng gửi cho cô , cảm thấy nàng cũng quá lễ phép, khiến cô không khỏi nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, có chút buồn cười.

【 Tống Minh Chỉ 】: Đương nhiên, lát gặp.

Nhìn thấy chữ 'Tự mình xuống bếp' này Tống Minh Chỉ vẫn là rất kinh ngạc, bởi vì nhìn đối phương tựa hồ giống như là loại người được nuông chiều từ nhỏ dễ hư hỏng, thế mà lại biết nấu cơm.

Bảy giờ đồng hồ, chuông cửa ở lầu nhỏ Thanh Bách vang lên.

Đông Lăng ra đón người, dì Lưu cũng nghe lời nàng mà đã rời đi từ sớm.

Bên trên bàn ăn bày biện nhiều loại thức ăn, tản ra mùi thơm mê người.

Tống Minh Chỉ có chút sợ hãi cùng thán phục nói: "Đây đều là em làm sao, trù nghệ thật tốt."

Đông Lăng có chút ngượng ngùng chỉ chỉ nạm bò hầm rượu vang đỏ cùng một món ăn khác nói: "Những món này mới là em làm, còn lại đều là dì nhà em làm."

Ánh mắt Tống Minh Chỉ rơi vào món dưa leo trên bàn, nhịn không được cười nhẹ.

Đông Lăng bị cười có chút đỏ mặt, nàng thật sự đã rất cố gắng, nhưng là sau khi nàng làm nổ cái nồi thứ ba cùng làm hỏng các nguyên liệu, dì Lưu gặm dưa leo, bình tĩnh nói với nàng là dì ấy có một sáng kiến.

Thế là cái đĩa dưa leo này liền ra lò, rau trộn xanh mát cùng thức ăn dịu nhẹ, căn bản cũng không cần làm gia vị gì nhiều.

Tống Minh Chỉ sau khi rửa tay liền cùng Đông Lăng ngồi xuống, trước gắp dưa leo, sau khi ăn thử liền đối Đông Lăng nói: "Rất ngon miệng."

Cô khi khen người khác luôn khiến đối phương cảm thấy rất thoải mái, không phải trêu chọc cũng không quá khoa trương, khiến Đông Lăng lộ ra nụ cười.

【 Nhiệm vụ hoàn thành, tiến độ cốt truyện: 2%.】

Đông Lăng lúc ăn cơm nếu như không có chuyện gì quan trọng, cơ bản đều là duy trì thói quen ăn không nói, Tống Minh Chỉ vừa lúc cũng giống nàng, thế là trong bữa ăn cũng chỉ có tiếng muỗng đũa cùng chén đĩa va chạm, thỉnh thoảng cũng có hai câu'Món này không tệ nếm thử đi' . Như vậy, bầu không khí cũng không ngột ngạt, ngược lại có tạo nên bầu không khí thoải mái dễ chịu.

Ăn cơm xong Tống Minh Chỉ phụ giúp thu dọn bát đũa, Đông Lăng có chút xấu hổ nói: "Chị ngồi là được rồi, để em dọn."

"Được em tiếp đón chu đáo rồi, dù thế nào cũng nên phụ giúp một chút."
Tống Minh chỉ cười nhạt đáp, thời điểm cô mở miệng thì động tác trên tay cũng chưa từng ngừng.

Đông Lăng nghĩ Tống Minh Chỉ thật không hổ là nữ chủ, cô có một loại năng lực có thể khiến người khác thích mình dễ như trở bàn tay, không chỉ là bởi vì dung mạo của cô mà còn bởi vì phong thái, lễ nghi cùng cách nói, tất cả đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Bởi vậy, Đông Lăng càng có quyết tâm muốn làm Tống Minh Chỉ nổi tiếng, không chỉ bởi vì nhiệm vụ bức bách cùng trách nhiệm phải cứu vớt thế giới, mà còn vì dạng người như vậy nên được tỏa sáng, nên được nhiều người chú ý đến và trở thành một siêu sao nổi tiếng.

Sau khi đặt chén đũa vào máy rửa bát, Đông Lăng mời Tống Minh Chỉ cùng đi tản bộ một chút để tiêu cơm.

Tháng mười, trong vườn hoa nhỏ lá cây rơi xuống không ít, thường xuyên có dì đến quét, một chút lá cây khô héo rơi xuống cùng một chỗ, khi giẫm lên còn phát ra tiếng vang đứt gãy đặc biệt, khiến người ta bất giác cảm thấy bình yên. 

Đông Lăng đúng lúc đó mở miệng nói chuyện: "Hôm nay trông thấy Tống tiểu thư từ công ty giải trí Tử Tinh đi ra, chị là nghệ sĩ ở đó sao?"

Đông Lăng có chút lo lắng bởi vì Văn Hàn bị rớt mạng, mà Tống Minh Chỉ lại ký hợp đông với công ty khác, cho nên khả năng nàng phải nỗ lực hơn mới có thể đem nữ chủ đào đến chỗ chính mình.

Tống Minh Chỉ biểu lộ có chút cổ quái, cô lắc đầu nhìn Đông Lăng nói: "Không phải, chỉ là có chuyện phải đến đó một chuyến mà thôi, tôi nhìn qua trông rất giống nghệ sĩ sao?"

Đây là chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi thôi, nhưng Đông Lăng lại ở trong đó nghe ra được một ý nghĩa khác.

Tống Minh Chỉ nhất định là bởi vì đang có bối rối đối với nghề nghiệp của bản thân cho nên mới có câu hỏi này, bởi vì cô ấy có nguyện vọng vào giới giải trí nhưng vì cự tuyệt không muốn bị quy tắc ngầm, cho nên bị chèn ép không thể ra mắt, đây chính là Vương Chiêu Quân* đương thời a!

021 trong đầu cổ vũ: 【 Nha đầu cô nói đúng! Chúng ta chính là muốn cứu cô ấy ra khỏi biển lửa, đem cô ấy  thành đại minh tinh!】

Thế là Đông Lăng phá lệ nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên, em chính là cảm thấy chị là một nghệ sĩ chắc chắn sẽ nổi tiếng, em từ lần đầu thấy chị đã cảm thấy chị là người rất đặc biệt, chị không nổi thì chính là bất công!"

Tống Minh Chỉ bị nàng chọc cười, ý nghĩ muốn giải thích bỗng nhiên bị ép xuống, bỗng nhiên muốn chêu trọc tiểu cô nương một chút, thế là cô cố ý nói: "Cám ơn lời khẳng định của em, bất quá khả năng là tôi không có cái vận khí đó."

"Ai nói vậy, đừng nghi ngờ bản thân mình nha, em rất xem trọng chị, hi vọng có thể đem chị đào đến công ty của em, em nhất định sẽ giúp chị nổi tiếng, nếu như chị không có công ty quản lý, có thể xem xét em một chút, em nhất định làm chị nổi tiếng!"

Tống Minh Chỉ biểu hiện có chút do dự, nhưng cô gần như là đang nhịn cười đến đau bụng, tiểu cô nương nhìn qua rất khôn khéo, như thế nào lại có chút ngốc nghếch, thật thú vị.

Đông Lăng rèn sắt khi còn nóng, lấy ra hợp đồng kinh doanh đã chuẩn bị sẵn trong túi, đưa tới trước mặt Tống Minh Chỉ nói: "Nhìn xem, em đã chuẩn bị xong, chỉ cần chị gật đầu, chị chính là người duy nhất mà công ty em đặc biệt ký."

Tống Minh Chỉ vốn cũng chẳng định trêu đùa tiểu cô nương quá mức, nhưng sau khi nhìn hợp đồng kinh doanh trong tay một chút, vẻ mặt dần dần trở nên vi diệu.

"Trong thời gian hợp đồng không được yêu đương?"

"A chỗ này là lo lắng chuyện tình cảm của nghệ sĩ sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của họ, nhất là khi đang trên đà phát triển nữa, chờ chị sự nghiệp vững chắc thì yêu đương cũng không thành vấn đề."

Đông Lăng vội vàng giải thích, trong lòng suy nghĩ nói không chừng mấy năm sau Văn Hàn liền tỉnh.

"Lợi ích chia hai tám? Cái này......"

Bản thân Tống Minh Chỉ là nhà tư bản, đương nhiên biết cái hợp đồng này đối với Đông Lăng có bao nhiêu thiệt thòi, quả thực là đưa tiền, như này sao có thể là hợp đồng kinh doanh, rõ ràng là hợp đồng bao nuôi, thế nhưng cô ở trên người Đông Lăng cảm thấy đối phương không giống như là thèm muốn cô, điều này càng khiến cô thêm hiếu kỳ không biết tiểu cô nương này là muốn làm gì.

"Cái này...... Chính là thiên lý mã cùng Bá Nhạc*!"Đông Lăng tiếp lời Tống Minh Chỉ, lộ ra bộ dáng 'Chị yên tâm em tuyệt đối là người tốt' nói, "Em là thật sự rất muốn làm chị nổi tiếng, tựa như là Bá Nhạc nhìn thấy thiên lý mã, nhạc thủ nhìn thấy tay đàn tốt, muốn để chị được càng nhiều người biết đến cùng trông thấy, cho nên mới dùng điều kiện này gây ấn tượng với chị."

Tỷ tỷ van cầu chị tin em, em thật sự không có tâm tư gì xấu hết, cho dù có thì đó cũng là hệ thống ép em không phải em tự nguyện!

Câu 'Bị càng nhiều người biết đến cùng trông thấy' khiến thần sắc Tống Minh Chỉ hơi động, trong nội tâm cô có suy tính, nói: "Tôi cần suy nghĩ một chút."

"Được, không thành vấn đề."

Đông Lăng nhìn thấy thắng lợi trước mắt, ý cười đầy mặt.

Nàng nhìn thấy thứ gì đó, tới gần phía Tống Minh Chỉ.

Một cỗ mùi hương thoang thoảng chợt đến gần, Tống Minh Chỉ trông thấy khuôn mặt Đông Lăng đang gần trong gang tấc liền giật mình.

"Có chiếc lá rơi vào trên đầu chị, em lấy được.'
Đông Lăng hai ngón tay kẹp lấy lá cây,  vẫy vẫy trước mặt Tống Minh Chỉ.

Chiếc lá che khuất nửa khuôn mặt dưới của Tống Minh Chỉ, khiến Đông Lăng bỗng nhiên đối diện cùng cặp mắt kia.

Trong phút chốc, nắng sáng, gió nhẹ, thu ý ôn nhu.

 Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lăng: Mọi người trong nhà, nghe thấy được sao, ta hướng giới tính dao động thanh âm

Giải nghĩa từ:

*Vương Chiêu Quân: Nàng là một trong Hai đại mỹ nhân của lịch sử nhà Hán cùng với một mỹ nhân khác tên Triệu Phi Yến, nhan sắc tuyệt đẹp cùng trí thông minh và được tuyển vào cung, dù vậy nàng chưa bao giờ được gặp mặt hoàng đế và vẫn là cung nữ. 

Năm 33 TCN, Vương Chiêu Quân phụng mệnh Hán Nguyên Đế xuất giá kết thân, được gả cho Thiền vu Nam Hung Nô Hô Hàn Tà. Năm 31 TCN, Hô Hàn Tà qua đời, Vương Chiêu Quân bắt buộc phải theo tập quán nối dây của Hung Nô và trở thành phi tần của con trai trưởng của Hô Hàn Tà là Phục Chu Luy Nhược Đề.

Bi kịch của Vương Chiêu Quân vẫn chưa dừng lại. Chỉ 11 năm sau, người chồng thứ hai của Vương Chiêu Quân qua đời, nàng lại phải làm vợ của con trưởng của Phục Chu Luy, cũng là cháu nội của Hô Hàn Tà. Vương Chiêu Quân không thể tiếp tục chịu đựng được sự nhục nhã này, cuối cùng quyết định dùng độc tự vẫn và được an táng tại Thanh Trủng.

-----------------------

*Thiên lý mã cùng Bá Nhạc: theo Hàn thi ngoại truyện, thời Xuân Thu chiến quốc (770-476 trước Công nguyên), có Tôn Dương (còn gọi là Bá Nhạc) là một chuyên gia về ngựa. Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi vẫn chưa tìm thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn. Khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa ốm yếu đang thồ một xe chở muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa cố kéo chiếc xe, mồ hôi tuôn ướt đẫm, đuôi cụp hẳn xuống, trông thật khốn khổ.

Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy được phẩm chất đặc biệt ở con ngựa này, bèn đến gần dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó, rồi mua lại con ngựa và đem về cho Chu Vương. Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng gầy gò của ngựa, nhà vua tỏ ý nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã, nếu được quan tâm, chăm sóc đầy đủ sẽ bộc lộ được năng lực. Quả nhiên, thiên lý mã hồi sức rất nhanh, đi ngàn dặm mỗi ngày, sau này cùng Chu Vương lập nhiều chiến công khiến nhà vua càng trọng vọng Bá Nhạc.

*kẻ tiểu nhân: người nói một đằng nhưng làm một nẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro